Rụm cứu đói
"Chạy xe giữa Sài-phố ngán-ngẩm nhất là cảnh tắc-đường. Đoạn-đường bình thường chỉ dăm-ba phút đi là đến, thế mà bỗng hoá cách trở ngàn-dặm xa-xôi. Bao lần đứng giữa bùng-binh, bụng đói-meo kêu réo, chẳng biết phải xoay-xở làm sao...
May mắn thay, từ hổm-rày biết đến Rụm, trong lòng cứ như được gỡ-rối-tơ-vò. Lỡ như mà bữa nào ngó-nghiêng xuống đường thấy dòng xe đông-đúc, thì cứ nhẩn-nha ngồi văn phòng điều-hoà, gọi điện-thoại đặt liền Khô-Gà-Lá-Chanh nhà Rụm. Ui-chu-choa, gói khô gà vừa đến nơi, cầm trên tay cắn một miếng thôi là cảm giác sướng-như-lên-tiên vậy! Miếng Khô-Gà màu vàng-mật, nhai sần-sật, hương vị mê-hết-chỗ-chê. Điểm thêm chút ớt ấm-nồng, chút lá chanh dậy-vị. Ăn một miếng là sinh-lực lại dồi-dào, mọi giác-quan như thức tỉnh, Thiệt tình một gói khô nhà-Rụm ngay lúc này đây chẳng khác gì món-ngon thượng-hạng ở nhà-hàng, ăn bao nhiêu cũng hổng thấy đã!
Zdậy nên mới nói: giờ tan tầm, mặc kệ thiên-hạ chen chúc tắc-đường, mình cứ tấm-tắc ngồi văn phòng tận hưởng ""thiên-đường"" món-ngon từ Rụm, đợi hết kẹt-xe hẵng thong-thả đi về. Chỉ cần gọi điện đặt Rụm là có hàng giao ngay - quý-zdị đừng chần-chờ mà bỏ lỡ! "